Trước Khi Kết Hôn Với Z, Hãy Yêu Thương Trân Trọng ABC Đời Bạn!

Năm ấy, mùa Giáng Sinh, gió rét thổi hun hút trên những con phố lớn giữa những tòa cao ốc. Chúng ta thường cô đơn nhất khi một mình quấn khăn chạy xe lang thang trong gió rét, qua những cửa sổ nhà hàng đầy ánh đèn ấm áp và tiếng cười của người khác. Những đêm đông rét 7 độ thế này tôi đặc biệt nhớ Hà Nội. Tôi đã nghiện loại Vodka Thụy Điển vì những đêm mùa đông một mình nơi đất khách như thế.

Đêm Noel, tôi nhét chai Absolut thứ 52 mà tôi mua trong năm ấy vào túi áo khoác, rồi trùm mũ đi vào Viện nghiên cứu. Những người có gia đình thì đã về sum họp với gia đình, những bạn bè đã có người yêu thì đều đang vui vẻ ấm áp ở nơi nào đó với người họ yêu. Còn đúng một mình tôi đi qua ông cảnh vệ ở cổng trường, vào Viện nghiên cứu tìm một ông giáo sư hướng dẫn cũng cô đơn như mình.

Tôi không hiểu vì sao ông giáo sư môn “Chuỗi cung ứng sản xuất” của tôi, vốn là cố vấn cao cấp của hãng máy tính Acer, lại còn ở lại Đài Bắc những năm này. Cả gia đình ông đã ở Mỹ, ngôi nhà của ông, con cái ông, thậm chí cái ô tô của ông cũng đã ở Mỹ. Còn một mình ông cặm cụi ở phòng nghiên cứu dưới chân núi này, suốt mùa đông này sang mùa hè khác. Tôi gõ cửa phòng ông rồi bảo, tôi muốn mời ông uống rượu với tôi tối nay!

Ông chỉ có hai cái ly uống rượu vang, miệng rộng và đế mạ vàng, nhưng cũng chẳng sao.

Ông giáo sư hỏi tôi, luận văn tốt nghiệp đã viết đến chương nào? Tôi hỏi ông giáo sư, bao giờ ông về Mỹ với vợ? Ông giáo sư nói, đối với đàn ông thì đàn bà là người tình đầu tiên và sự nghiệp là người tình cuối cùng. Sự nghiệp của ông là ở đây thì làm sao ông đánh đổi được?

Chúng tôi lan man sang nói chuyện người tình. Cho đến khi chúng ta cưới, chúng ta sẽ thử yêu qua vô số người và vô số lần. Có khi yêu chỉ là một người thoáng qua một lần gặp duy nhất. Chỉ là cái nắm tay đầu tiên của tuổi mười lăm, hay người đàn ông mà bố mẹ ép gả năm mười tám. Có nhiều người ta yêu mà ta chẳng bao giờ nói được ra. Có thứ tình yêu chỉ ở trên mạng, sau khi gặp nhau, là chấm hết.

Tôi nói, đàn bà chúng tôi khác đàn ông ở chỗ, đàn ông luôn là người tình đầu tiên và người tình cuối cùng. Đàn ông dù phải chết một mình giữa chiến trường vẫn rất hào hùng. Đàn bà nếu phải chết cô đơn trên đống tài sản và đồ hiệu, nước hoa mình ưa thích, đó là cái kết cục sợ hãi nhất. Nói gì thì nói, cái người tình cuối cùng (thường là người chồng) đối với đàn bà mới là thứ quan trọng nhất đời. Vì thế, nên chúng ta yêu nhau và cặp đôi để khỏi cô đơn đối diện cuộc đời này.

Ông giáo sư nói, cô chẳng thể trân trọng chồng cô nếu cô coi thường tất cả những người đàn ông đã không đưa cô tới đám cưới. Nói một cách khác, cho tới lúc ta gặp người đàn ông của đời ta, là người đàn ông hoàn hảo xếp cuối cùng hàng dài tìm kiếm của ta, thì ta sẽ phải yêu qua và gặp qua biết bao nhiêu đàn ông!

Chuyện tình của bảng chữ cái thật đơn giản:

Mười lăm tuổi, ta yêu A. Vì A học giỏi và điển trai. A cũng yêu ta, vì ta ngây thơ. Nhưng ta sẽ chia tay A vì ta không cần mơ mộng nữa, ta muốn lãng mạn. Ta yêu B vì B lãng mạn. Nhưng khi đôi mươi, ta sẽ chia tay B vì ta muốn trưởng thành. Để trưởng thành, phụ nữ cần phải ra đi khỏi thứ tình yêu mơ mộng lãng mạn.

Nên ta yêu C. Vì anh C rất từng trải, nhưng C lại đang yêu ai đó, C đâu đoái hoài tới ta. Vì thế, ta yêu C nhưng ta lại nhận lời hò hẹn cùng D, vì D đang yêu ta quá, theo đuổi tán tỉnh hoài! Ta nhận lời yêu chỉ để lấp chỗ trống trong tim. Rồi một ngày, ta quen E, nên ta quyết định bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc với E. Ta bỏ D vì D nói cho cùng chỉ là một cậu trai si tình mà thôi, cậu chỉ là một miếng vá trong tim!

Nhưng, E phản bội ta. Rồi F là người tình trên mạng làm ta vỡ mộng khi gặp mặt. Và sau vô vàn những lần tìm kiếm, yêu đương, vỡ tan mộng ước, thử hò hẹn lại, bị yêu đơn phương v.v… ta cuối cùng gặp X. Ta sẽ cưới X nếu như mẹ X không ngăn cản đám cưới đến thế.

Sau khi X cưới vợ, chẳng mấy lâu sau, ta đính hôn với Y, như một cách trả thù đời! Nhưng trong thâm tâm, ta luôn mong chờ một ngày nào đó, ta sẽ gặp Z, người đàn ông cuối cùng của đời ta, người tình tuyệt vời, người chồng đầy bao dung, người cha của những đứa con ta yêu thương trong tương lai.

Nhưng có thể Z sẽ không bao giờ xuất hiện trong đời ta! Hoặc đau đớn hơn, xuất hiện khi ta đã tay bồng tay mang, trong vị trí một người tình đứng bên đường trông theo. Hoặc, đau đớn hơn nữa, là ta gặp Z khi ta đã 70 nhưng chàng mới 17!

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cho đến trước khi gặp Z, ta phải yêu thương và trân trọng tất cả những ABC của đời mình. Chỉ bởi đơn giản, ta cũng chính là ABC của những người ấy! Hoặc là XYZ của họ, mà ta chẳng hề biết!

Và chính yêu thương, trân trọng thật lòng mới khiến chúng ta nhanh chóng gặp được Z, mà chẳng cần phải duyệt qua hết cả bảng chữ cái! Nếu may mắn, Z chính là mối tình đầu. Còn không, có thể Z đã đứng sẵn ở ngay đâu đó trong cuộc tìm kiếm tình yêu. Nếu bạn coi anh ấy là Z của bạn, anh ấy sẽ là Z!

Năm nay mùa Giáng Sinh, ông giáo sư của tôi đã nghỉ hưu và “tốt nghiệp Viện nghiên cứu” theo như cách nói của ông, để về Mỹ với gia đình. Mùa Xuân năm ngoái, ông có gửi mail tha thiết muốn sang Việt Nam thăm tôi, nhưng tôi đã từ chối.

Tôi cũng chẳng còn uống rượu với ai mỗi mùa Noel. Dù đôi khi, nỗi cô đơn vẫn đuổi tôi đi khỏi Hà Nội.

Trang Hạ

2013

Share on Myspace